Tản mạn ký ức
Bài văn học sinh trung học cơ sở
“Cháu hứa với bà, khi bà già rồi, cháu cũng sẽ dành cho bà những điều tốt đẹp như bà đã làm cho cháu!”; “Có chứ! Cháu sẽ yêu thương bà bằng cả trái tim, giống như cách bà đã yêu thương chúng cháu!”
Đây là một bài văn được viết vào thời trung học sơ trung cấp của tác giả. Ngày chấm điểm: ngày 28 tháng 11, năm không rõ.
Hôm nay là ngày Lễ Tạ Ơn – một dịp để bày tỏ iwin58 lòng biết ơn đối với những người đã đồng hành và giúp đỡ mình trong cuộc sống. Dù đây là lễ hội đến từ phương Tây, nhưng tinh thần của nó rất đáng để mỗi người Việt Nam noi theo.
Người mà cháu muốn cảm ơn nhất chính là bà nội – người đã nuôi dưỡng và chăm sóc cháu từ nhỏ đến lớn. Nhờ có tình yêu thương vô bờ bến của bà, cháu mới hiểu và biết cách trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống.
Cháu vẫn nhớ mãi một buổi chiều mùa đông năm ngoái, cả nhà cùng ngồi bên lò sưởi, ăn hạt dẻ rang thơm lừng. Gió lạnh thổi mạnh ngoài cửa sổ, khiến cháu thấy se lạnh. Bà nhìn cháu im lặng, không ăn, liền cẩn thận bóc từng lớp vỏ cứng, đưa nhẹ nhàng vào miệng cháu. Những ngón tay gầy guộc đầy nếp nhăn của bà khiến cháu nhớ lại tuổi thơ hồn nhiên.
Thuở ấy, cháu còn quá trẻ con, nghịch ngợm và chưa hiểu được giá trị của sự quan tâm. Một hôm, cháu nằm chơi trên giường, trời bắt đầu tuyết rơi trắng xóa. Thấy cảnh tượng đó, cháu vội vàng chạy ra khỏi nhà, đi sâu vào núi tuyết. Tuyết phủ dày đặc, tới mức gần năm phân. Cháu cứ tiếp tục bước đi, xa dần nơi quen thuộc… cho đến khi lạc đường. Khi đó, cháu hoảng hốt, khóc lớn gọi tên bà. Trời càng thêm lạnh giá, tuyết rơi rào rào, như muốn nhấn chìm mọi thứ. Bỗng có một người đàn ông xuất hiện, mặc áo khoác, đội mũ len, đeo khẩu trang, mang theo khăn quàng cổ. Ông hỏi cháu: “Trẻ con, nhà cậu ở đâu?” Cháu trả lời: “Tại XXXXXX.” Ông cười vui vẻ: “Thật trùng hợp, tôi cũng ở khu này.” Nói xong, ông ôm cháu lên vai và chạy nhanh về phía làng quê. Rất nhanh chóng, ông đã đưa cháu trở về nhà.
Khi bà nhìn thấy cháu, bà lo lắng hỏi: “Cháu đi đâu vậy?”. Cháu đáp: “Con bị lạc.” Sau khi ông kia bỏ khẩu trang ra, cháu nhận ra đó là chú hàng xóm luôn trêu ghẹo cháu – chú Vương. Cháu định nói lời cảm ơn, nhưng lại nuốt lời lại vì không thích chú sanvip.club ấy. Bà thì nói: “Dù ai giúp đỡ em, dù là người em không thích, em cũng phải biết ơn.” Từ đó, cháu đã học được bài học quý giá về lòng biết ơn.
Khi tỉnh lại, cháu vẫn thấy bà đang bóc hạt dẻ winvn 777 cho cháu. Bà nhìn cháu bằng ánh mắt dịu dàng và hỏi: “Khi bà già rồi, cháu có yêu thương bà như thế này không?” Cháu vừa nghe câu hỏi, nước mắt liền ùa ra, nhưng cố gắng nín nhịn vì không muốn bà buồn. Cháu đáp: “Chắc chắn rồi, bà ơi!”
Bà ơi, cháu thật lòng biết Sumvip Club Game Bài 2024 ơn vì có bà. Bà dạy cháu cách tự lập, cách yêu thương và trân trọng những gì mình đang có. Cháu yêu bà nhiều lắm!
Ghi chú của giáo viên: Hãy luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà bà đã làm cho cháu, hãy yêu thương bà bằng cả tấm lòng, giống như cách bà đã yêu thương cháu. Việc dùng từ “dịu dàng” để miêu tả đôi mắt của bà có thể phù hợp hơn so với “sáng láng”, vì “sáng láng” có phần quá mức hoặc không thực tế.
!](IMG_20250110_205306.jpg)
![