Cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng, và điều này đã được minh chứng rõ ràng qua cuộc sống của nhà văn iwin58 Tô Thiết Sinh. Anh bị liệt hai chân do tai nạn, sau đó lại mắc bệnh thận nặng đến mức suy thận mãn tính, phải chạy thận nhân tạo ba lần mỗi tuần để duy trì sự sống. Trong những ngày tháng u ám ấy, anh thường ngồi lênh đênh trên chiếc xe lăn tại vườn địa đàng hoang vắng, nơi từng là nơi anh tìm kiếm ý nghĩa cho chính mình.
Anh suy tư về quá khứ, về hiện tại, về mẹ hiền, về nỗi khát khao sống và tồn tại. Dù trải qua bao đau khổ, nhưng thay vì chìm vào tuyệt vọng, anh đã chọn cách đứng dậy bằng chính đôi tay của mình. Anh cầm bút viết nên những tác phẩm sâu sắc, đưa ra những câu trả lời triết lý cho những vấn đề như: “Sống là gì?”, “Tại sao ta lại sống?” hay “Sống như thế nào?”. Chính từ thân phận tàn tật, anh đã sáng tạo nên những trang văn đầy trí tuệ, trở thành ngọn đèn soi đường cho nhiều người. Sau này, anh đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng trong giới văn chương và hội người khuyết tật Việt Nam.
2. Thái độ cởi mở giữa khó khăn – Tô Đông Pha
Khi bị giáng chức xuống vùng Hậu Giang (Huangzhou), Tô Đông Pha vẫn giữ vững tâm hồn rộng mở và lạc quan. Trong cái thời tiết mưa gió, cô đơn, ông đã dạo bước trên thuyền giữa dòng sông đỏ rực mặt trời, cảm nhận gió mát và ánh trăng sáng. Tại đây, ông đã ngộ ra chân lý sâu sắc về sự biến đổi và bất biến của vạn vật: “Nếu nhìn theo hướng thay đổi, thì vũ trụ không có gì tồn tại mãi mãi; còn nếu nhìn theo hướng bất biến, thì cả con người lẫn vật chất đều vô tận”.
Chính từ đó, ông hiểu rõ hơn về bản chất của cuộc sống, vượt qua nỗi buồn và thất bại trong sự nghiệp chính trị. Thay vì gục ngã, ông gửi tình cảm và chí khí vào thiên nhiên, vào núi non và dòng sông. Dù đang ở trong hoàn cảnh éo le, ông vẫn sống phóng khoáng, ung dung tự tại. Bài học mà Tô Đông Pha mang lại cho chúng ta là: trước mọi thử thách, hãy luôn giữ bình tĩnh, dùng lòng bao dung và sự lạc quan để vượt qua, biến nghịch cảnh thành cơ hội trưởng thành.
3. Kiên cường và nhẫn nại – Vương Gia Tán (Quốc vương Câu Tiễn)
Vào năm 494 trước Công nguyên, nước Việt chiến bại trước nước Ngô, và Quốc vương Câu Tiễn buộc phải cầu hòa. Để giành lại niềm tin và chờ 7win đợi thời cơ phục thù, ông đã thực hiện những hành động hết sức khiêm nhường và kiên nhẫn. Ông tiến cống hàng giá trị, tặng mỹ nữ, thậm chí dùng vợ mình làm con tin, còn bản thân thì phục vụ vua Ngô như một người đầy tớ.
Ông không chỉ rửa chén ăn cơm, mà còn làm việc cực nhọc khác như dọn dẹp phân bẩn, tất cả nhằm lấy lòng và khiến vua Ngô yên tâm. Khi được thả về, ông không hề vội vàng trả thù, mà ngược lại, tiếp tục giả vờ phục tùng. Ông nuôi dưỡng lực lượng âm thầm, huấn luyện quân sĩ, tích trữ tài nguyên. Cuối cùng, sau nhiều năm chuẩn bị kỹ lưỡng, ông dẫn đạo đội quân mạnh mẽ tấn công và tiêu diệt hoàn toàn nước Ngô, báo thù thành công, rửa sạch nhục nhã, lập lại vinh quang cho đất nước.