Featured image of post Anh vừa đục gỗ, vừa trò chuyện với tôi - Sumvip Club Game Bài 2024

Anh vừa đục gỗ, vừa trò chuyện với tôi - Sumvip Club Game Bài 2024

Trải nghiệm game bài số 1 tại Sumvip Club Game Bài 2024 Đặt cược và thắng lớn ngay hôm nay

Tản văn
Suy ngẫm và cảm xúc

Tôi không hiểu liệu rằng chí hướng của mình có thật sự nông cạn, hay tiếng kêu cứu từ tuổi thơ vẫn còn vọng lại quá to lớn. Trong hơn hai mươi năm qua, điều duy nhất tôi theo đuổi chính là một căn phòng.

@ Bính Tử

Tôi không hiểu liệu rằng chí hướng của mình có thật sự nông cạn, hay tiếng kêu cứu từ tuổi thơ vẫn còn vọng lại quá to lớn. Trong hơn hai mươi năm qua, điều duy nhất tôi theo đuổi chính là một căn phòng.

Bây giờ, cái mông tôi đang dán chặt vào chiếc ghế đỏ có lỗ tròn ở giữa, đã được tôi sưởi ấm bằng thân nhiệt. Chính giữa đỉnh đầu, phía mười hai giờ, treo một gói thuốc Lệ Quân chưa mở, bên cạnh chất đầy sách: sách Đạo giáo, Phật giáo, y học… Dưới những cuốn sách đó là bức tranh do tôi vẽ bằng mực tàu, ném bừa lên tường. Đến tận bây giờ, nghĩ lại, nó cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật biểu cảm vậy. Cách vị trí tôi ngồi khoảng 45 độ về phía đông nam, là chiếc máy sấy tóc đang rít rào thổi luồng gió ấm áp lên mông tôi, bên cạnh là chiếc giường nằm tưởng chừng cũng khó ngủ vì tiếng ồn ào này.

Vài ngày trước, tôi vừa nghỉ việc xong rồi trở về nhà sau một thời gian dài xa cách. Những thay đổi trong căn nhà khiến tôi hoang mang, không thể định phương hướng. Cái vali đen to tướng tôi cầm trên tay giống hệt một tượng đá khổng lồ đứng im lìm bên cạnh nhà vệ sinh, như muốn than thở với tôi rằng “quá nhiều đồ rồi!”. Tôi kéo vali đi dọc hành lang, bước vào phòng từng ở ngày xưa. Ngay khi cánh cửa bật mở, mùi mốc meo lập tức bay vào mũi tôi, kèm theo một bố cục lạ lẫm đập thẳng vào mắt. Đầu óc tôi hoàn toàn rối loạn, tay tôi vô thức bấm số điện thoại…

Ra thì trong khoảng thời gian tôi vắng nhà, cha tôi đã cho thuê căn phòng ấy. Không rõ là vì lý tưởng thuở nhỏ, hay bởi khát khao mãnh liệt của người trưởng thành mong có một nơi riêng để đặt chân, tôi đã cãi nhau kịch liệt với cha tôi. Cuộc cãi vã ấy đã phơi bày tâm tư tôi suốt hai mươi năm qua. Vâng, hơn hai mươi năm nay, điều tôi theo đuổi chỉ là một căn phòng thuộc về mình.

Sau đó, cha tôi dường như hiểu ra điều gì, anh tìm cho tôi một căn phòng nhỏ ven đường – nơi ông bà nội tôi từng sống. Một nửa tường đã được quét vữa cách đây hai mươi năm, nay chuyển sang màu xám; nửa còn lại được che chắn bằng những tấm gỗ mới lắp thêm. Chiếc giường là của cháu họ tôi, bị đổi đi vì quá mềm, được đặt đúng vị trí nơi bà nội tôi từng nằm.

Cha tôi mặc bộ quần jean bụi bặm quen thuộc, tay phải cầm búa, tay trái kẹp đinh sắt. Anh dùng kỹ năng nghề nghiệp đã tích góp cả đời để đóng những bức tranh phong cảnh, tranh trái cây, hình ảnh mười đại nguyên soái, cùng những giấy khen tôi từng đạt được, lên tường xám xịt. Sau đó, anh chạy xuống tầng dưới, xin một thanh thanh nhôm từ một bác bán sắt vụn, đưa cho bác một tờ tiền xanh, rồi vác vật ấy lên lầu. (Lúc ấy, tôi thấy anh vui vẻ như một đứa trẻ đang chơi cát, vừa cười vừa nghẹn ngào.) Tiếp theo, anh lugging cái thang chữ A dài ngoằng vào nhà, nói: “Dựng cái giá treo áo lên cho tiện”, tôi đồng ý liền. Anh vừa đục gỗ, vừa trò chuyện với tôi. Ánh đèn dây tóc trắng loé sáng, giống hệt loại tôi từng thấy hồi nhỏ, nhưng lần này lại treo cao ngất ngưởng trên lưng thang. Ông quay lưng lại bảo:

“Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy mẹ tôi đó, như hồi nhỏ, bà đến chơi cùng tôi. Dù bà đã mất lâu lắm rồi, nhưng tôi luôn cảm thấy bà vẫn ở đâu đó gần tôi.”

Khi nhắc tới những người đã khuất, ta thường nhớ lại những kỷ niệm cũ hoặc lời họ từng nói. Tôi bất giác hỏi:

“Tại sao tôi lại chẳng bao giờ mơ thấy ông bà nội?”

Có lẽ vì âm thanh đóng đinh quá lớn nên cha tôi không nghe thấy, hoặc có lẽ anh vẫn đang chìm trong dòng ký ức chưa kịp thoát ra. Nhưng tôi dường như đã tự tìm được câu trả lời trong những mảnh vỡ của ký ức.

Ngày nhỏ, tôi rất nhút nhát, trong nhà thường chỉ có tôi và bà nội. Tôi luôn sợ ma ám, nên ngại tắm một mình. Bà nội trở thành người canh giữ cho tôi Đăng Ký 99bet mỗi lần tắm. Khi nước bắt đầu chảy, tiếng nước thường vội vã, càng vội vã, tôi càng kêu “Bà ơi~” nhiều hơn. Tôi kêu trong nhà tắm, bà đáp ngoài hành lang. Dần dần, âm thanh nước cũng dịu dàng hơn. Bà thường nói qua cánh cửa:

“Con đừng sợ, bà ở đây mà!”

“Bà hứa sẽ bảo hộ con sau này, sẽ không làm con sợ nữa đâu!”

Chắc bởi thế nên tôi thường mơ, nhưng không bao giờ mơ thấy bà nội!

Căn phòng, giờ đây cũng đã sắp hoàn tất. Cha tôi mua cho tôi một chiếc bàn học giá hơn bốn trăm nghìn. Trong số những đồ đạc trong phòng, tôi yêu quý nhất chính là món đồ này. Không phải vì nó mắc tiền hơn các thứ khác, mà bởi nó có thể gánh vác cả quá khứ lẫn tương lai, giúp tôi bình yên, dẫn tôi đến biển lớn mênh mông hơn.

Phòng, hiện tại tôi đang ngồi bên trong, đang lật giở những trang sử cổ xưa. Giây phút này tôi chợt nhận ra, có lẽ ước mơ của tôi không đơn thuần chỉ là một căn phòng, mà còn là sự ổn 7win định mà con người xưa nay luôn khao khát, cùng với những trang ký ức thuộc về riêng mình.

Phòng, có lẽ cũng chỉ là một căn phòng mà thôi!

![Hình ảnh minh họa]

Built with Hugo
Theme Stack thiết kế bởi Jimmy